CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh


Phan_32

Quan is Calling

-Alo

-Quân về rồi đây, Quân đang đợi trước cổng, Nhi mau ra đi!

Bỏ điện thoại xuống giường, nó mặc chiếc áo khoát vào rồi đi ra chỗ Quân, nókhông muốn đi chút nào nhưng giờ chỉ có cách này thôi.

-Cô đi đâu vậy?

Ngồi trong phòng khách, thấy nó mở cửa định đi đâu đó, hắn vội hỏi. Nó khôngquay đầu lại, chỉ cố gắng làm giọng khó chịu

-Tôi đi với Lam

Nó vội bước đi thậtnhanh, để lại hắn một sự hụt hẫng. Tiếng cãi vã nhau ngày trước chẳng còn nữa,ngôi nhà nay trở lại với vẻ vắng lặng và cô đơn như vốn dĩ của nó, hắn nhậnthấy từ lúc xuất viện đến giờ, thái độ của nó đối với hắn dường như thay đổihoàn toàn, lạnh nhạt và cáu gắt. Khi nó trở về hắn sẽ hỏi cho rõ mọichuyện.

***

-Quân chờ có lâu không?

Nó đi đến chỗ Quân với vẻ mặt không còn chút sức sống. Nhưng Quân thì vẫn vậy,Quân vẫn nhìn nó cười ấm áp. Khẽ lắc đầu, Quân lại quan tâm đến nó

-Không, Quân vừa tới thôi, Nhi có chuyện gì buồn sao?

-Quân có thể đưa Nhi đến nơi nào đó làm cho mình cảm thấy thoải máikhông?

Gật đầu, không chần chừ. Quân vặn khóa và ngồi lên xe. Nó ôm lấy ôm, lần đầutiên nó làm như vậy. Nhưng mọi thứ đối với nó bây giờ hầu như đã vỡ vụn tất cả.Nó cần một nơi để tựa vào. Nhưng bây giờ hắn không thể làm chỗ dựa cho nó được,chỉ có Quân

Khá bất ngờ, nhưng sau đó thì Quân cảm nhận được từng giọt nước nóng hổi đangthấm vào áo cậu. Phải, nó đang khóc, không biết nó khóc vì điều gì nhưng nhữnggiọt nước mắt của nó như đang thấm vào người Quân và truyền nỗi đau đó sang cảQuân. Quân đang đau lắm

Quân đưa nó đến một cây cầu, trời đêm tĩnh mịch, ánh đèn đường làm cho mọi thứthêm lung linh. Ở đây có vẻ vắng, chỉ có một vài người qua lại trên cầu và mộtvài người yêu nhau đến đây. Đúng như ý nó muốn, ở đây thanh tĩnh và gió nhẹ nógiúp cho tinh thần người ta cảm thấy ổn định hơn.

Ngồi trên thành cầu ngắm nhìn hồi lâu lúc này nó mới chịu lên tiếng

-Quân hãy nhắn tin cho Phong và kêu anh ta đến đây đi!

Khá ngạc nhiên, nhưng Quân vẫn làm theo lời nó. Chờ Quân nhắn xong, nó lại nóitiếp.

-Quân có thể giúp Nhi một chuyện không?

-Chuyện gì cũng được! Nhi nói đi

-Hãy cùng Nhi đóng một vở kịch!

-Kịch? Là sao? Quân không hiểu

-Chúng ta…… sẽ…… giả làm tình nhân!

Quân sửng sốt trước câu nói ngắt quãng khó khăn của nó, rõ ràng mọi chuyện ởđây có vẻ phức tạp hơn Quân nghĩ, điều gì đó làm nó phải lựa chọn như vậy mặcdù rất đau, ngập ngừng một chút, Quân lại nói

-Tại sao?

-Để cho Phong quên Nhi!

-Tại sao?

-Vì……. Nhi không yêu anh ta nữa!

-Tại sao?

-Quân đừng hỏi nữa! Đừng hỏi tại sao nữa, Quân có thể giúp Nhi không?

Quân dường như không thể nhịn được nữa, nhìn nó gắt lên

-Nhi không thấy mình ích kỷ sao? Lúc cần thì Nhi lại tìm đến Quân. Nhi đã chọnPhong , chưa được bao lâu lại muốn từ bỏ, Nhi thích đùa giỡn với tình cảm củangười khác như vậy sao? Nhưng tại sao lại nhờ đến Quân chứ? Không yêu thì hãynói thẳng với Phong đi! Nhi biết không, nếu là chuyện khác thì Quân sẽ giúp,còn chuyện này thì không!

Nước mắt mặt đắng rơi xuống trên gương mặt nó, nhìn Quân với anh mắt đầy đaukhổ, nó lại van lơi

-Tại sao Quân lại không muốn giúp Nhi? Chỉ một lần cuối cùng, không đượcsao?

-Không! Vì Nhi không thành thật, lí do không phải Nhi không yêu cậu ta nữa. Hãynói thật lí do và Quân sẽ chấp nhận!

-Được thôi, bệnh tim giai đoạn 3

-Sao?

Quân sửng sốt, cậu không thể bình thản trước việc này được vì tim cậu đang bịdằn xé bởi câu nói đó. Bệnh tim giai đoạn 3 rồi sao? Quân khó khăn buông tay đểnó được hạnh phúc, cuối cùng kết cuộc mọi thứ lại tan vỡ. Quân im lặng, nỗi đauđang lớn lên một cách nhanh chóng trong cậu, Quân đang cố đấu tranh với chínhmình, để cậu không phải khóc vì Quân là con trai.

-Xin… lỗi Quân… nhiều lắm!

Chợt nghe tiếng xe chạy tới, bóng hắn lấp ló. Nó kìm nén mọi nỗi đau và làm mộtđiều không tưởng. Nó hôn Quân! Một giọt nước mắt lại lăn dài

Chỉ trong tíc tắc, nó buông Quân ra, nhanh tay gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt vàcười tươi, nói nhỏ với Quân một câu

-Vậy nhé, chúng ta sẽ diễn vở kịch này, không lâu đâu!

Rồi thúc Quân rời khỏi chốn này. Trước khi đi, nó vẫn liếc nhìn xem biểu hiệncủa hắn, nhưng mọi thứ nó thấy được là, hắn đang đứng chết lặng trong bóng tối.Một nỗi đau lớn cho cả 3 người…..

*Chap 90:

Bước về nhà với tâmtrạng mệt mỏi, nó biết là hắn vẫn chưa về đâu. Trở về phòng mình, nó ôm conPippi mà khóc. Khóc trong câm lặng và không thành tiếng, nó thương Pippi lắm,nhưng nếu kết thúc với hắn thì chắc chắn nó phải bỏ Pippi ở lại. Nó không muốnnhư vậy, nhìn từng món đồ ở đây, từng món quá hắn tặng, liệu nó sẽ phải vứt bỏtất cả sao? Nước mắt cứ mãi rơi ướt đẫm cả áo.

* * * * * * *

Mãi đến nửa đêm hắn mới trở về nhà, bước xuống xe, trở về phòng. Hắn đang đauđớn với những hình ảnh đó, hắn muốn xóa nó ra khỏi đầu mình. Thật sự nó đã phảnbội hắn sao? Nó nói yêu hắn trong khi lại hôn Quân sao? Hay là hắn hoa mắt, haylà hắn nhìn nhầm, không thể nhầm được. Mặt dù là ban đêm nhưng đèn đường vẫn đủsáng để nhận ra gương mặt kia chính là nó. Dù phủ nhận thế nào thì sự thật vẫnlà sự thật. Mọi chuyện sắp đi đến hồi tan vỡ rồi!

6:45 Am

Mệt mỏi ôm cặp bước xuống nhà, nó vẫn giả vờ tỏ ra như chưa từng nó ngày hômqua. Nhìn hắn đang ngồi cùng Duy, Long. Tay cầm ly sữa mà như chỉ chút nữa thôichiếc ly kia sẽ bị bóp vỡ vụn, nó giả vờ cười tiến tới chỗ hắn

-Chúng ta mau đi thôi!

-Tối qua cô đi với ai?

-Sao anh cứ lập lại câu đó vậy? Tôi đi với Lam! Tôi đã nói với anh rồi!

Liền sau đó hắn quay qua Duy

-Tối qua mày đi với ai?

Ngỡ ngàng vì thái độ của hai người, rồi Duy cũng lắp bắp trả lời, mặt tỏ bẻngại ngùng

-Ờ…… Tao đi với Lam!

-Có cô ta đi cùng không?

-Hả? K….Không…..

Chỉ chờ Duy nói có vậy, hắn lại quay qua nó, ánh mắt dần chuyển sang màu đỏ vìtức giận, gằn giọng hỏi lại lần nữa

-Tối qua cô đi với ai?

Đến lúc này, nó chỉ cười khẩy một cái, làm ra vẻ bất cần, nhìn thẳng vào mắthắn dù không muốn. Vở kịch này phải diễn thật tốt!!

-Ừ, tôi không đi với Lam, tôi đi với Quân! Sao? Có gì không?

-Tại sao cô lại nói dối?

-Không phải tôi nói dối, chỉ là chưa đến lúc phải nói ra thôi. Thật ra thì tôiđã chán cái sự trẻ con của anh rồi! Vã lại thì chắc lúc đó vì nhăn sắc của anhnên tôi mới nghĩ mình yêu anh thôi, được vênh mặt với đám con gái nhưng ở gầnhoài rồi cũng chán. Thôi, tôi gọi Quân tới rồi, đi trước đây!

Dứt câu nó liền quay bước đi thật nhanh để che đi hàng nước mắt, nếu đứng đómột lúc nữa thôi nó sẽ không kìm được mà bật khóc mất. Lúc này nó cảm thấy hậnchính bản thân mình, nó không thể ngờ rằng nó lại nói được những câu đó, nó đãlàm hắn đau. Phải chi nó được gánh hết tất cả!

Long, Duy ngồi đó, nghe những lời nó nói. Cả hai không ngờ rằng nó lại thay đổinhư vậy, không ngờ nó lại là loại con gái như vậy. Long bắt đầu khinh thườngnó, Duy chỉ bất ngờ thôi, Duy thấy có điều gì đó không thật ở đây.

Choang!

Không kìm được nữa, mọi lực trên cánh tay hắn dồn vào. Chiếc ly thủy tinh vỡtan, từng mảnh nhỏ đâm vào da thịt hắn nhưng hắn không cảm thấy đau vì nhữngmảnh thủy tinh. Hắn đau trong tim, đau rất nhiều. Nỗi đau thể xác cho dù lớnthế nào đi chăng nữa như sự giày xéo tâm cang mới là thứ làm cho hắn đau đến độđiên dại. Trái tim hắn bây giờ như chiếc ly kia, vỡ vụn thành từng mảnh, tannát!

Nếu nó đã đối xử với hắn như vậy, thì hắn sẽ cho nó biết thế nào đau khổ!

* * * * *

Tại nhà xe

-Quân có chuyện muốn nói?

-Chuyện gì vậy? Nếu về chuyện tối qua thì xin Quân đừng nhắc nữa. Nhi khôngmuốn nghe nữa đâu!

-Không! Chuyện về……. gia đình Nhi….

-Quân nói như vậy là sao?

-Sự thật, cha mẹ của Nhi và cả chị của Nhi! Họ vẫn còn sống

-Sao? Quân nói thật chứ? Hiện giờ họ đang ở đâu?- vừa nghe nhắc đến họ, một tinđối với nó bây giờ như là tất cả, nó mừng đến độ phát khóc

-Họ đang ở Mỹ! Nghe Quân nói này! Khi nhà Nhi bị cháy, ba mẹ và chị của Nhi đãđược đưa vào bệnh viện. Vì ông bà chủ tịch đều phải nhập viện, chỉ có ngườiquản lí. Những người cổ đông bắt đầu đòi rút cổ phần vì sợ thua lỗ. Ba của Nhivì bị ngợp khói quá lâu nên não dường như ngừng hoạt động, bác sĩ nói tỉ lệtỉnh dậy của ông rất thấp, hiện giờ thì ông vẫn còn hôn mê và sống trong tìnhtrạng người thực vật. Lúc mẹ của Nhi tỉnh dậy, bà ấy đau đớn lắm nhưng vẫn cốgắng ra sức vực lại công ty. Đến khi mọi chuyện êm xui thì bà mới nhận ra Nhiđã biến mất. Tung tin tìm kiếm, báo chí, khắp nơi nhưng vẫn là vô vọng, ngườita nói Nhi biến mất ngay đêm hôm đó.

Nước mắt chảy liên hồi không thể kìm nén, mọi lỗi lầm đều do nó mà ra. Chỉ tạinó mà ba nó mới sống không bằng chết. Nó đúng là một đứa bất hiếu! Lúc này nólại ước mình chưa bao giờ tồn tại trên thế giới này. Im lặng tiếp tục nghe Quânnói

-Nhi đã từng hỏi Quân là có cho người theo dõi Nhi hay không! Thật ra, đó làngười của chị Hoàng Yến. Họ được lệnh đi tìm Nhi mấy năm nay, không ngừng tìmkiếm. Đến một ngày họ đã tìm được, nhờ cái tên Nguyễn Hoàng Bảo Nhi cùng vớiđôi mắt nâu và là đứa trẻ mồ côi được nhận về nuôi. Nghe tin Quân đã lập tứctrở về Việt Nam và Hoàng Yến cũng thế, Hoàng Yến thực chất là chị Bảo Ngân. Chịấy đã làm tên giả và tuổi giả để được vào đây. Nhưng bấy nhiêu đặc điểm đó thìchưa đủ nhận dạng, Nhi nhớ lần Nhi bị dị ứng không? Lần đó Quân đã nhờ vị bácsĩ lấy giúp một mảu máu để xét nghiệm và AND trùng khớp, nhờ đó mà Quân chắcchắn không nhầm lẫn. Chị Bảo Ngân chưa muốn nói mọi chuyện cho Nhi biết là vìchị ấy muốn rằng Nhi sẽ cố gắng học bằng chính sức mình chứ không vì dựa dẫmvào gia đình. Những lúc Nhi gặp nguy hiểm, đều có người đến cứu là đều do ngườicủa chị Bảo Ngân thông báo.……Đáng ra thì bây giờ Nhi vẫn chưa biết đâu, nhưngmọi chuyện đã đến lúc này, Quân không thể giấu được nữa!!

Nó gần như khuỵu xuống bới câu nói đó, nếu thật sự mọi chuyện là như vậy, thìchẳng phải lựa chọn trước đây của nó là hoàn toàn sai sao? Một sự lựa chọn ngungốc. Thảo nào nó thấy Hoàng Yến luôn thân thuộc với nó. Đứng lên nắm lấy tayQuân, nó nói với đôi mắt đẫm lệ

-Hoàng Yến à không, Bảo Ngân đâu? Hãy đưa Nhi đi gặp chị ấy, Nhi muốn gặp chịấy!

Quân biết là nó đang khủng hoảng tinh thần lắm, Quân ôm nó, Quân thật chặt đểcho nó tựa vào Quân. Nó không còn giữ được bình tĩnh nữa, nó khóc òa lên nhưmột đứa trẻ, càng ngày càng khóc to hơn. Những học sinh khác đều nhìn nó vớiQuân chỉ trỏ rồi bàn tán. Điều duy nhất Quân có thể làm bây giờ là an ủi nóthôi

-Chị Bảo Ngân vì lo việc công ty nên mấy ngày trước đã bay qua Mỹ rồi, Quân đãnói với chị ấy mọi chuyện, chị ấy sẽ trở về trong nay mai. Nhi nhất định phảiphẫu thuật, dù tỷ lệ bao nhiêu thì lúc nào cũng có hy vọng, chỉ cần Nhi tin thìsẽ thành công, được chứ?

Nó nghe lời Quân, gật đầu lia lịa. Nó nhất định phải sống, nó nhất định phảithay đổi cái lựa chọn trước đây bởi vì nó còn ba mẹ và ba nó, nó phải chăm locho ông đến khi ông tỉnh dậy.

Quân thả nó ra, lấy trong túi một chiếc máy nghe nhạc và đưa cho nó

-Thời gian Nhi còn lại ở đây chắc chắn sẽ gặp nhiều rắc rối, nhưng Quân sẽ luônbên cạnh Nhi. Nhi hãy giữ lấy cái này, hãy luôn đeo nó để không phải nghe nhữnglời bàn tán từ những kẻ khác vì Quân không đủ sức để ngăn chặn điều đó nên chỉcó thể đưa cho Nhi cái này.

Nó nhận lấy, miệng vẫn nấc lên từng tiếng vì cố kìm nén. Bật luôn cái mp3 vàđeo vào, bây giờ nó cần yên tĩnh và không muốn nghe những lời nào nữa. Tronglòng nó bây giờ chỉ có 2 thứ thôi là ba mẹ và hắn.

*Chap 91:

Bước đi như một ngườimất hồn, một con nhỏ đỏng đảnh đi cùng một đứa khác va vào người nó. Không nóigì, nó bước thẳng về phía trước. Sau đó nó lại bị con nhỏ kia nắm lấy vai kéongược lại

-Mày là đứa nào mà láo vậy?........ À, chẳng phải là người yêu của hoàng tử đâysao? Tưởng như vậy là được quyền láo à? Động phải tao rồi bỏ đi như vậy khôngbiết xin lỗi hả?..................

Mặc cho con nhỏ đó nói, nó lại quay đầu bỏ đi. Mà thật ra thì nó đang đeo tainghe nhạc với âm lượng lớn nhất, con nhỏ đó nói gì nó cũng chẳng biết.

Thấy nó bước đi như con nhỏ đó không hề tồn tại, tức giận, nhỏ liền nắm lấy vainó giật ngược lại lần nữa. Tay giật bung cái tai nghe

-Mày xem thường tao đó à? Mày muốn………….

Chợt thấy hắn đi tới, nhỏ im bặt và cúi đầu lùi về sau mấy bước cạnh nhỏ kia.Hắn bước qua nó như một người không quen không biết. Nó nhìn thấy được ánh mắtsắc lạnh hắn dành cho nó, ánh mắt như một nhát dao làm tim nó nhói lên đau cảthể xác lẫn tinh thần. Đưa tay ôm lấy ngực, nước mắt một lần nữa lại tuôn rơi.Nó không thể nhịn được khi nhìn thấy hắn như vậy. Nó không thể quên đượchắn!

Con nhỏ kia thấy vậy liền nhếch môi cười, tiến đến gần nó, mặt tỏ rõ vẻ khinhthường

-Ô! Có người bị đá không thương tiếc rồi này. Bây giờ thì chắc mày chẳng cònvênh nổi cái mặt mày lên đâu nhỉ! Sao hả? Bây giờ thì chắc chẳng còn ai bảo vệcho mày nữa rồi nên khóc sao? Mau quì xuống xin lỗi tao đi! Tao còn bỏ quacho

Tim nhói lên từng hồi đau đớn, mặc kệ! Bây giờ cho dù con nhỏ đó có hăm dọa thếnào, hay có đánh nó chăng nữa thì nó cũng chỉ quay đầu bỏ đi. Nhỏ tức giận địnhnhào đến nắm lấy tóc nó thì Quân đến, gạt phắt tay nhỏ ra

-Đừng có đụng vào cô ấy nếu không thì đừng trách tôi!

Nhìn thấy Quân, nhỏ chỉ cười một cái rồi lại quay sang nó

-Lại thêm hoàng tử nữa này, công nhận cô giỏi đấy- rồi nhỏ lại quay qua Quân-Thôi tạm biệt hoàng tử, coi như vì anh mà tôi để qua một bên và sẽ tínhsau….

Rồi nhỏ quay đầu bước đi cùng nhỏ kia, nói nói gì đó. Quân dìu nó lên lớp màkhông nói một lời nào nữa. Gần đến lớp nó kéo tay Quân ra và cố gắng làm như vẻmình vẫn đang khỏe mạnh mà bước vào lớp.

Hắn không nhìn nó lấy một cái cho dù là liếc mắt. Như vậy cũng tốt, coi như hắnđã dễ dàng gạt nó ra khỏi trái tim mình. Đó là điều mà nó muốn!

Cứ nghĩ rằng cơn đau đã chấm dứt, nhưng trong giờ học nó lại nhói lên liên hồi.Đau đến độ nó muốn hét lên nhưng bây giờ nó lại phải kìm nén, nó không thể uốngthuốc trước mặt hắn như vậy thì hắn sẽ biết mất. Chỉ biết cố gắng chịu đựng,gương mặt nó ngày càng tái xanh.

-Bảo Nhi! Lên bảng giải bài tập!

Cô gọi nó, ngồi lại vài giây rồi kìm nén cơn đau. Nó bước chệnh choạng lênbảng, nhưng không có thuốc, nó đau quá, ngã xuống sàn và ngất lịm. Mọi người đổxô nhau chạy đến xem nó bị gì. Quân vội chạy đến và bế nó xuống phòng y tế màkhông nói một lời nào

Ngay khoảng khắc đó, ngay khoảng khắc nó ngã xuống. Hắn muốn chạy thật nhanhlại bế nó lên, hắn muốn ôm lấy nó, hắn đau lắm. Tại sao nó lại ngất chứ? Rõràng sáng nay nó vẫn còn rất tươi tỉnh mà! Nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy nó vàQuân, hình ảnh tối qua lại hiện lên. Hắn phải từ bỏ, một đứa con gái như vậykhông đáng cho hắn quan tâm. Điều mà hắn muốn bây giờ là làm cho nó hối hận khirời xa hắn, sẽ không còn ai che chở cho nó nữa!

* * * * *

Quân lo lắng nhìn nó, mặt nó bây giờ không còn chút sức sống, xanh xao và mệtmỏi. Điều đó làm Quân cảm thấy đau lòng hơn bao giờ hết, thật ra vì ai mà nólại như vậy chứ? Vì Quân giấu chuyện gia đình nó không chịu nói ra sớm hay vìngười con trai đó? Liệu Quân có nên nói cho hắn biết để Nhi không phải đau nữa?Không, Quân không nên nói, vì tình yêu là ích kỷ. Quân yêu nó, nếu như phẫuthuật thành công thì Quân có thể có được nó, tình yêu nhỏ bé của Quân

-Này….. Này…. Cậu nhóc à…..

Chị y tế gọi làm Quân thoát ra khỏi những suy nghĩ của riêng mình, quay quanhìn chị ấy, Quân hỏi

-Chị gọi em hả?

-Cô bé bị bệnh tim, em có biết chuyện này không?

-Em biết, nhưng tại sao Nhi lại bị ngất hả chị?

-Bệnh tái phát nhưng cô bé không uống thuốc nên đau đớn dẫn đến ngất! Chị đãcho cô bé uống thuốc rồi, vì đây là trường học nên không đủ thiết bị, nhưng chịnghĩ là bị nặng đấy, nếu bệnh tái phát mà tiếp tục không uống thuốc thì sẽ nặnglên nhanh chóng. Tốt nhất là nên khuyên bạn đi điều trị!

Quân không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

“Tại sao bị bệnh mà đến thuốc Nhi cũng không uống? Không lẽ Nhi định buông lơitất cả thật sao?” Nắm lấy tay nó, mọi thứ bây giờ đang dằn vặt trong Quân, nếuQuân không nói ra thì nó sẽ cứ buồn mãi, mà tâm trạng của nó cứ tệ như vậy thìe rằng bệnh sẽ phát triển nhanh hơn mà thôi. Quân phải làm gì đây?

Tỉnh dậy trong nước mắt, lúc nãy nó mơ thấy hắn đã bỏ nó đi theo một người congái khác mặc cho nó chạy theo níu kéo, ánh mắt hắn sắc lạnh lắm, nó đau lắm, nómuốn nói mọi chuyện cho hắn biết nhưng không thể, nó phải làm tới cùng, nó phảicố gắng lên. Mọi chuyện sắp kết thúc rồi. Nhưng nước mắt thì không thể kìmđược, sao nó lại đau như thế này.

Lấy chiếc máy nghe nhạc, nó mở lên. Một bài hát buồn làm cho nước mắt nó càngrơi nhiều thêm, một bài hát về một chuyện tình yêu buồn. Bài hát “Love is allthe same”, lời bài hát như tất cả những gì mà nó muốn nói với hắn. Nhưng tạisao tình yêu phải mang nhiều đau đớn chứ. Nó ghét thứ gọi là tình yêu, tình yêulàm cho con người phải đau như thế này đây. Nước mắt làm mờ nhạt mọi thứ xungquanh

Đúng vậy, rồi thời giansẽ làm phai mờ tất cả, rồi hắn sẽ quên được nó. Lau nước mắt và trở về lớp. Lúcnày đang là giờ ra chơi thì phải, mọi người đều nhìn nó chỉ trỏ, có lẽ là thôngtin đã được lan đi khắp trường rồi và bây giờ nó đã không còn “an toàn”nữa.

Ào!!

Một xô nước được xả xuống từ trên tầng 2 xuống đầu nó. Ngay sau đó là một tràncười hả hê, nó nhớ giọng cười đó. Là con nhỏ va vào nó lúc đầu giờ! Hắn lạixuất hiện, và hắn lại một lần nữa lướt qua nó như không quen biết, ánh mắt đócứ vô tình đâm vào tim nó, không thể chịu nổi. Nó không thể chịu nổi, nó muốnchạy đến ôm hắn, nó muốn hắn lo cho nó như lúc trước. Hắn sẽ chạy đến và chởche cho nó, nó đau nhiều lắm. Điều làm nó đau hơn cả là hắn đi cùng một ngườicon gái nào đó mà không phải là nó. Nó sắp khuỵu xuống lần nữa rồi.

Mi, Lam chạy đến cạnh nó. Cả hai đều đang tức giận, đều muốn chạy đến mà đánhcho hắn tỉnh ra. Nhưng đã hứa với nó rồi, phải kìm nén thôi. Đưa nó đi tìm mộtbộ đồng phục khác để thay.

Quân đứng từ xa, Quân cảm thấy sao bản thân bất lực quá, vừa biến mất một chútthì nó lại gặp chuyện. Không lẽ Quân không đủ khả năng bảo vệ người con gái màcậu yêu sao?

*Chap 92:

Giờ về

-Quân đưa Nhi về rồi chờ Nhi một chút nha! Nhi không muốn ở đó nữa!

Quân hiểu bây giờ nó muốn gì, nếu không yêu nữa ở bên cạnh cũng chỉ thêm đau màthôi. Nên rời đi thì mọi thứ sẽ dễ dàng phai mờ hơn, nỗi đau cũng có thể dễdàng lắng xuống.

* * * * * *

Đi lướt qua như không nhìn thấy hắn, nó trở về phòng mình để thu dọn mọi thứ.Nó sẽ không bao giờ quên được những đồ vật ở đây. Mọi thứ đều là một phần kí ứccủa nó, phần kí ức mà ở đó có hắn. Nước mắt lại tiếp tục rơi, dạo gần đây nó cứkhóc mãi như thế, liệu đến bao giờ nước mắt mới có thể cạn đây?

Xếp đồ vào vali, mọi thứ hắn tặng cho nó, nó sẽ để lại. Chiếc đồng hồ nó sẽ đểlại, con thỏ bông nó cũng sẽ để lại….. Không, nó phải mang theo con thỏ bông,chỉ giữ một món thôi, giữ một món để nó có thể nhớ về hắn, để có thể vơi bớtnỗi nhớ…..

Con Pippi cứ chạy đến gối cái đầu lên chân nó, cái đuôi mọi ngày hay ngoe nguẩynay cũng cụp xuống. Chắc con Pippi biết rằng chủ của nó đang buồn.

* * * * * *

Quân tiến đến chỗ hắn, có lẽ rằng Quân đã quyết định một điều gì đó

-Tôi có chuyện muốn nói với cậu

Vẫn nhìn thẳng về phía trước, hắn không lên tiếng. Bây giờ hắn không muốn ngheđiều gì của kẻ đã cướp đi người yêu hắn cả. Hắn xem thường và hận những kẻ nhưnó với Quân

Quân vẫn nói tiếp

-Tôi muốn nói với cậu về chuyện của Bảo Nhi. Thật ra………..

-Tại sao tôi phải nghe chuyện về loại con gái như cô ta chứ? Một con người 2mặt như vậy thì có gì đáng để tôi phải quan tâm?

Quay qua nhìn Quân rồi nhếch môi cười một cái đầy lạnh giá. Quân tức giận khinghe hắn nói nó như vậy, nó đã vì hắn mà hi sinh đi nhiều thứ, ngay cả tình yêucủa Quân. Vậy mà bây giờ thì nó nhận lại là những lời khinh thường từ hắn nhưvậy ư? Nắm lấy cổ áo của hắn, Quân như điên tiết

-Cậu hiểu Bảo Nhi được bao nhiêu? Cậu không bao giờ xứng đáng với tình yêu củaNhi cả, không bao giờ! Và tôi cấm cậu nói ra những điều như vậy, tôi cấm cậulàm tổn thương cô ấy!

Hắn lại nhếch môi một cái rồi hất tay Quân ra đáp trả lại từng lời

-Làm tổn thương cô ta? Xứng đáng với tình yêu của cô ta? Vui thật, xứng đángvới tình yêu của một kẻ lẳng lơ như vậy à? Cậu nghĩ rằng tôi nên thấy hạnh phúcvì điều đó sao? Đối với tôi cô ta chẳng khác những con ả ngoài kia là mấy

Bốp!

Vừa dứt câu Quân giáng thẳng một cú đấm vào mặt hắn làm cho hắn bật ra sau.Đứng dậy nhanh chóng, đây có lẽ là điều mà hắn muốn làm từ lâu lắm rồi. Hắn muốnđánh chết kẻ đã cướp đi người con gái của mình. Cả hai nhào vào và xả từng cúđấm vào nhau như điên dại. Mặc cho Long Duy chạy đến ngăn cản.

* * * * * *


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_33
Phan_34
Phan_35 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
80s toys - Atari. I still have